Bài thơ này tôi "sáng tác" khi tôi về thăm quê. Bác của tôi đưa tôi đi
thăm bà con trong Họ ở Duy Xuyên_ Quảng Nam. Từ Gò nỗi qua
Duy Xuyên nếu đi dường tắt cho gần thì phải đi qua cánh đồng bắp,
qua một đoạn sông Thu Bồn đã hóa bãi bồi,
qua một bãi dâu... Khi đi qua bãi bồi tôi không
hiểu vì sao chỗ này có nhiều cát và nước chỉ tới bắp chân nên tôi hỏi Bác,
Bác tôi nói rằng :
" Chỗ nàỳ gọi là bãi bồi vì con sông Thu Bồn khi về đến đây thì cạn nước ,
chỉ để lại cát thôi".
Nhưng bãi bồi vẫn còn nước lấp xấp, trong veo, Bác tôi dẫn xe qua và tôi đi
theo sau. Tôi "lội" xuống...Trời, nước mát rượi, cát dưới chân rất êm...
Thấy tôi cười rất tươi, Bác tôi hỏi : " Mát hỉ, thich không con ?"
*******
Khi về tôi đã viết lên niềm vui của mình bằng những dòng thơ này:
Những ngày em về quê ,
“ Là những ngày đẹp hơn tất cả ,
Dù mai này đời muôn vạn lần hơn ” .
Xin mượn ý thơ của Chế Lan Viên ,
Để tạ ơn người , ơn đất Điện Quang .
Em đi trong nắng mai ,
Em đi trong ráng chiều ,
Trong cát vàng , nước biếc của quê hương .
Con sông Thu Bồn trong xanh thơ mộng ,
Khi về quê em đã hóa bãi bồi .
Lần đầu tiên em đi trong cát bãi ,
Sao nghe lòng rất đỗi thân thương ,
Em reo lên với Bác của mình ,
“ Con thích lắm , Bác ơi , con thích lắm ”.
Em đi qua bãi dâu , ruộng bắp ,
Gió rì rào qua kẽ lá reo ,
Em ngỡ như muôn vạn tiếng chào ,
Đang vẩy gọi đứa con xa xứ .
Ơn đất , ơn người , ơn tất cả ,
Biết làm sao để tạ ơn đời !
Hà thị Hải Vân
( Kỷ niệm những ngày về thăm quê hương Gò Nỗi ).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét