Hơn bốn mươi năm ,
Em chưa một lần về thăm mảnh đất ,
Nơi Cha em cất tiếng khóc chào đời ,
Nơi Cha em sống những ngày thơ ấu ,
Trong tâm tưởng em ,
Mảnh đất quê Cha khô cằn sỏi đá,
Đã trở thành xứ sở anh hùng .
Nơi Cha em cất tiếng khóc chào đời ,
Nơi Cha em sống những ngày thơ ấu ,
Trong tâm tưởng em ,
Mảnh đất quê Cha khô cằn sỏi đá,
Đã trở thành xứ sở anh hùng .
Mà cứ ngỡ đi giữa lòng phố thị ,
Vì ánh điện , con đường vào thôn xóm ,
Sáng lung linh , và nhựa hóa đến từng nhà ,
Quê em còn nghèo nhưng cuộc sống rất văn minh ,
Trong ứng xử , trong nếp nhà , trong sinh hoạt ,
Em được sống trong tình thương ruột thịt ,
Được yêu chìu như vừa tuổi lên ba .
Điện Quang ơi , tình dất , tình người nồng thắm ,
Những ngày nảy em cứ ngỡ trong mơ ,
Em tung tăng trên những nẽo dường ,
Như thuở tuổi đôi mươi , mười tám ,
Với chiếc nón che nghiêng , em làm dáng ,
Để mắt ai ngơ ngẩn đúng nhìn ....
Tỉnh giấc mộng em ngở ngàng tiếc nuối ,
Tuổi trẻ đã qua trong cuộc đời mình ,
Chưa một lần góp sức dựng xây ,
Ở nơi ấy là QUÊ CHA ĐẤT TỔ .
Hà thị Hải Vân
Kỷ niệm những ngày về thăm quê hương Gò Nỗi .19/ 10/ 2004
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét