Thứ Sáu, 7 tháng 9, 2012
Thứ Năm, 6 tháng 9, 2012
Thứ Tư, 5 tháng 9, 2012
Người Em Vỹ Dạ Tác giả: Minh Kỳ & Tôn Nữ Thụy Khương
Tôi nhớ người em Vỹ Dạ
Gặp bên chợ Ðông Ba
Lần ghé miền Trung yêu thương
Theo chuyến đò xuôi ngược dòng Hương
Nón lá che khuất mắt biếc
Cắp sách sớm trưa chiều
đi học Ðồng Khánh qua cầu Trường Tiền
Ôi tà áo trắng tóc thề se duyên
Ôi phút giây ban đầu
gặp em bỗng như quay về
Hình thành biết bao kỷ niệm
mà giờ em ở nơi mô
cho mình thương nhớ nhớ thương bây chừ
Tôi ước một hôm lại về
miền trung qua chợ Ðông Ba
để thấy người em năm xưa
buông mái chèo xuôi ngược dòng Hương
để nhớ về ánh mắt biếc
để có những đêm dài không còn lẻ bóng
không lạnh vào hồn
Không buồn không nhớ lúc trời sang Ðông
Tình Huế Tác giả: Nguyễn Ngọc Thạch
Lòng đã hẹn thề sao chưa về thăm Huế người ơi
Áo tím ngày xưa tím vầng thơ tím cả mong chờ
Một dòng sông Hương vẫn còn thương còn nhớ câu hò
Ai chờ ai một bóng con đò chiều phai rưng rức bờ vai
Lòng vẫn đợi chờ qua bao mùa xuân vắng người xưa
Lối vắng chiều mưa tóc thề nghiêng chiếc nón ai về
Đường chiều bơ vơ thương tình ai em vẫn mong chờ
Cung đàn xưa gửi khúc tơ sầu
Bước người xưa giờ nơi mô
Đến bao giờ người về xây mộng đẹp
Đã bao mùa xuân hạ nhớ thu đông
Người xa quê lỗi hẹn chưa lần về
Đã bao mùa mai nở vẫn hoài mong
Mình còn xa nhau nên xuân về vẫn thấy nao nao
Tình đầu gửi trao như bài thơ chiếc nón hôm nào
Tình buồn ai ơi cho dù đôi ta cách phương trời
Nhưng tình quê em vẫn mong chờ
Nhớ nhau tiếng lòng gửi trao
Chủ Nhật, 2 tháng 9, 2012
TRĂNG KHUYẾT.
Trăng khuyết
Nhạc: Huy Thục
Thơ: Phi Tuyết Ba
Biểu diễn: Tân Nhàn
Lại vẫn là tình yêu. Tình yêu không có một kết thúc trọn vẹn. Và giữa trăm ngàn nguyên cớ chia tay, người con gái vin vào một cái cớ tưởng như chẳng có gì, ấy là vầng trăng khuyết.
Hạnh phúc vì đón nhận tình yêu, cô muốn bộc bạch những ngổn ngang trăm mối, lại vẫn chuyện vầng trăng tròn khuyết, và hình như, cài vào bao nhập nhằng, hư ảo khuyết- tròn ấy là những dự cảm, âu lo không thể nào nói hết được:
Tôi thích cái "đổ lỗi" này. Nó khiến cho tình yêu, dù không trọn vẹn, dù đứt gánh nhưng vẫn đẹp và nhân văn. Đọc bài thơ, cứ mong lời ngỏ yêu kia diễn ra vào một trăng tròn vành vạch. Để cô gái, để chàng trai, để vầng trăng không phải thầm tiếc cho sự dang dở của một mối tình.
Bài thơ làm người ta chạnh lòng, buồn nỗi buồn man mác. Ba khổ thơ là sự hồi tưởng liền mạch về tình yêu, từ buổi đầu đến ngày kết thúc. Dẫu tình yêu vơi vẹn đi nhưng trên hết, ta bắt gặp tâm hồn của một cô gái rất thiết tha và nhân hậu khi nghĩ về mối tình lỡ dở của mình, nghĩ về lời tỏ tình vào một đêm có vầng trăng khuyết nửa. Là lời tâm sự nên câu chữ bài thơ cũng miên man theo dòng cảm xúc và rất mức tự nhiên. Mà những gì chân thành, tự nhiên thì rất dễ hấp dẫn được nhiều người. ( Nguồn Internet)
Nhạc: Huy Thục
Thơ: Phi Tuyết Ba
Biểu diễn: Tân Nhàn
Nhiều người tìm đến bài thơ "Trăng khuyết" của Phi Tuyết Ba như là một niềm an ủi bởi gặp tình yêu không thành. Câu chuyện trăng khuyết vấn vít cùng chuyện khuyết vẹn của tình yêu thì có gì lạ đâu. Nguyễn Du cách đây hơn 200 năm đã viết:Anh ngỏ lời yêu em
Vào một đêm trăng khuyết
Bởi tình yêu tha thiết
Biết tròn trước đêm rằm
Em vui lúc trăng tròn
Chạnh lòng khi trăng khuyết
Anh ơi, anh có biết?
Trăng hay tình lứa đôi?
Sao anh lại ngỏ lời
Vào một đêm trăng khuyết
Ðể bây giờ thầm tiếc
Một vầng trăng không tròn.
Phi Tuyết Ba
Vầng trăng ai xẻ làm đôi
Nửa in gối chiếc, nửa soi dặm trường
Thế nên, sức hấp dẫn của bài thơ này hẳn là đặc biệt lắm. Nếu không, làm sao người ta đọc, người ta hát nó nhiều đến thế được. Nửa in gối chiếc, nửa soi dặm trường
Lại vẫn là tình yêu. Tình yêu không có một kết thúc trọn vẹn. Và giữa trăm ngàn nguyên cớ chia tay, người con gái vin vào một cái cớ tưởng như chẳng có gì, ấy là vầng trăng khuyết.
Chỉ có trái tim nhạy cảm và đa cảm thì mới có những câu thơ thật trong sáng, đáng yêu. Lời tỏ tình đầu tiên lại rơi vào một đêm trăng khuyết. Người con trai có lẽ chẳng bao giờ để ý tới chuyện này đâu. Nhưng là một cô gái, chuyện tự nhiên trời đất thôi cũng trở thành tâm sự của lòng mình. Điều đó là dễ hiểu.Anh ngỏ lời yêu em
Vào một đêm trăng khuyết
Bởi tình yêu tha thiết
Biết tròn trước đêm rằm
Hạnh phúc vì đón nhận tình yêu, cô muốn bộc bạch những ngổn ngang trăm mối, lại vẫn chuyện vầng trăng tròn khuyết, và hình như, cài vào bao nhập nhằng, hư ảo khuyết- tròn ấy là những dự cảm, âu lo không thể nào nói hết được:
Vầng trăng lúc này không chỉ là một thực tế của vũ trụ nữa. Vầng trăng là chứng nhân cho lời tỏ tình đêm trước. Thật xót xa, đó lại là một đêm trăng không tròn:Em vui lúc trăng tròn
Chạnh lòng khi trăng khuyết
Anh ơi anh có biết
Trăng hay tình lứa đôi
Cô muốn trách móc. Mà câu thơ buông ra lửng lơ, chẳng biết trách ai. Trách anh? Không! Trách đêm trăng khuyết? Có lẽ chỉ trách sự vô tình, không may mắn. Dẫu rằng vầng trăng cứ khuyết tròn theo quy luật muôn đời vẫn thế nhưng cái tròn trặn của vầng trăng, cái tròn trặn của tình yêu thì không vĩnh hằng, mãi mãi.Sao anh lại ngỏ lời
Vào một đêm trăng khuyết
Để bây giờ thầm tiếc
Một vầng trăng không tròn
Tôi thích cái "đổ lỗi" này. Nó khiến cho tình yêu, dù không trọn vẹn, dù đứt gánh nhưng vẫn đẹp và nhân văn. Đọc bài thơ, cứ mong lời ngỏ yêu kia diễn ra vào một trăng tròn vành vạch. Để cô gái, để chàng trai, để vầng trăng không phải thầm tiếc cho sự dang dở của một mối tình.
Bài thơ làm người ta chạnh lòng, buồn nỗi buồn man mác. Ba khổ thơ là sự hồi tưởng liền mạch về tình yêu, từ buổi đầu đến ngày kết thúc. Dẫu tình yêu vơi vẹn đi nhưng trên hết, ta bắt gặp tâm hồn của một cô gái rất thiết tha và nhân hậu khi nghĩ về mối tình lỡ dở của mình, nghĩ về lời tỏ tình vào một đêm có vầng trăng khuyết nửa. Là lời tâm sự nên câu chữ bài thơ cũng miên man theo dòng cảm xúc và rất mức tự nhiên. Mà những gì chân thành, tự nhiên thì rất dễ hấp dẫn được nhiều người. ( Nguồn Internet)
Thứ Bảy, 1 tháng 9, 2012
Ru Ta Ngậm Ngùi Tác giả: Trịnh Công Sơn
Môi nào hãy còn thơm, cho ta phơi cuộc tình.
Tóc nào hãy còn xanh, cho ta chút hồn nhiên
Tim nào có bình yên, ta rêu rao đời mình
Xin người hãy gọi tên.
Khi tình đã vội quên, tim lăn trên đường mòn
Trên giọt máu cuồng điên, con chim đứng lặng câm
Khi về trong mùa đông, tay rong rêu muộn màng.
Thôi chờ những rạng đông..
Xin chờ những rạng đông
Đời sao im vắng
Như đồng lúa gặt xong
Như rừng núi bỏ hoang
Người về soi bóng mình.
Giữa tường trắng lặng câm.
Có đường phố nào vui, cho ta qua một ngày
Có sợi tóc nào bay, trong trí nhớ nhỏ nhoi
Không còn, không còn ai, ta trôi trong cuộc đời
Không chờ, không chờ aị
Em về, hãy về đi, ta phiêu du một đờị
Hương trầm có còn đây, ta thắp nốt chiều nay
Xin ngủ trong vòng nôi, ta ru ta ngậm ngùi,
Xin ngủ dưới vòm cây ...
Để Gió Cuốn Đi Tác giả: Trịnh Công Sơn
Sống trong đời sống. Cần có một tấm lòng
Để làm gì em biết không?
Để gió (...) cuốn (...) đi
Để gió (...) cuốn (...) đi
Gió cuốn đi cho mây qua giòng sông
Ngày vừa lên hay đêm xuống mênh mông
Ôi trái tim đang bay theo thời gian
Làm chiếc bóng đi rao lời dối gian
Những khi chiều tối. Cần có một tiếng cười
Để ngậm ngùi theo lá bay
Rồi nước (...) cuốn (...) trôi
Rồi nước (...) cuốn (...) trôi
Hãy nghiêng đời xuống. Nhìn suốt một mối tình
Chỉ lặng nhìn không nói năng
Để buốt (...) trái (...) tim
Để buốt (...) trái (...) tim
Trong trái tim con chim đau nằm yên
Ngủ dài lâu mang theo vết thương sâu
Một sớm mai chim bay đi triền miên
Và tiếng hót tan trong trời gió lên
Hãy yêu ngày tới. Dù quá mệt kiếp người
Còn cuộc đời ta cứ vui
Dù vắng (...) bóng (...) ai
Dù vắng (...) bóng (...) ai
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)